Tháng Tư chợt đến rừng im thức Ngày nắng chang chang trời bỗng khuya Lá hoa nín lặng buồn không thở Muôn thú sững sờ như đá bia Tháng Tư leo lét đèn như tắt Cây cỏ giựt mình ai có nghe Bóng ma xao xác tràn qua núi Và suối cạn nguồn thôi hết reo Tháng Tư nghẹt thở vô cùng tận Thần chết hăm he ngập biển trời Máu xương lênh láng ai màng tới Sông núi nghẹn lời khóc với tôi Tháng Tư ly biệt ai nào biết Rừng héo hào sâu những pháo đài Trường sơn bỗng nhuổm màu tê tái Loang máu chảy ròng tận biển khơi Tháng Tư nhỏ lệ từng khu phố Sâu bọ ba mươi mọi góc đường Phố phường tan tác đà thay chủ Ai chết oằn mình sau chấn song Tháng Tư ngự trị như vua chúa Bè lũ kênh kênh rúc rỉa tôi Bước trên xương máu mồ dân tộc Quốc nạn ngậm ngùi thân cút côi Tháng Tư nhoè nhoẹt màu son phấn Soi mặt đen xì thấu giá gương Thịt xương ai trả cho ta sống Người chết ta càng đau vết thương Tháng Tư tủi nhục ta cần nhớ Sông biển còn kia vẫn oán hoài Thi nhân nào phải là bia đá Thân xác tâm hồn cũng đứt đôi Tháng Tư uất hận muôn niên nữa Chim chóc ngừng bay người chẳng thờ Núi sông trừng mắt hờn thiên kỷ Ta khóc đêm tàn lạnh thấu mưa Năm mươi năm kể từ ngày ấy Ai nhớ rừng thiêng phủ mộ cây Nước non nghìn dặm còn tăm tối Biết đến bao giờ tay nối tay ?