Sân Ga – Đời Bỗng Nhớ
Chuyến tàu nào cũng quá vãng sân ga
Cám ơn ai đã chờ ta trạm cuối
Dẫu chỉ thoáng nhìn nhau rất vội
Để chia xa – xa khuất lối muôn trùng
Hai đường tàu cứ ngoảnh mặt quay lưng
Ga vẫn đợi chân lữ hành ghé bến
Bịn rịn người đi ngập ngừng kẻ đến
Những bàn tay níu lấy những bàn tay
Những ánh mắt còn để lại đâu đây
Thao thức ngọn đèn vàng cay mỗi tối
Trong lặng lẽ sao nghe chừng bối rối
Tiếng còi tàu khóc vồi vội ra đi
Cuối sân ga là ngã rẽ phân kỳ
Kẻ lạ người quen chút gì luyến nhớ
Ngày mai kia nơi đầu ghềnh cuối chợ
Có ai ngồi tưởng tiếc cuộc chia ly
Có ai chạnh lòng theo những chuyến đi
Phan Thị Ngôn Ngữ
Di Ngôn
Nếu mai này ta sẽ phải ra đi
Chân chẳng vội – dù đường còn quá ngắn
Đôi tay dang níu giữ vài giọt nắng
Hồn mở toang ngàn cánh cửa gọi mời
Người với người gầy lại một giờ vui
Quên giây phút ngậm ngùi câu giã biệt
Quên giây phút chạnh lòng khi đưa tiễn
Quên mắt cười nửa miệng lúc chia ly
Nếu mai này ta sẽ ra đi
Đừng thương tiếc – đừng viết lời cáo phó
Mai cõi trời xa – mai miền đất khó
Đường thênh thang ta hát với chim chiều
Đêm ta nằm nghe giọng dế giun kêu
Nghe tóc rối trở mình đau nỗi quạnh
Nghe lá rụng trên mộ phần ráo hoảnh
Nghe nắng hanh đọng đáy mắt lạnh trừng
Nghe mưa đêm buồn rớt giọt rưng rưng
Nghe quê hương vọng tiếng gà gáy sáng
Mai ta sẽ nằm yên trong mộ cạn
Sẽ dần quên từng khuôn mặt cuộc đời
Quên những con người tráo trở đầy vơi
Quên những tấm lòng bao dung tâm Phật
Một huyệt lộ nằm trăm năm cũng chật
Mong hồn xưa khép lại những ngăn đời
Phan Thị Ngôn Ngữ