Ngồi nghe biển khóc trong mưa buồn kia như thể ngày đưa tiễn người Sóng xô biển – biển xô đời đời xô ta ngã dưới trời lao lung. Mưa trên biển – sóng mịt mùng biển trong mưa – cũng nghìn trùng bủa vây Hôm nay ta trở về đây ngồi nghe biển khóc – như ngày tiễn nhau Ngóng trông – sóng đã bạc đầu chờ mong – biển cũng đục màu quan san Mưa trên biển – lệ ngàn ngàn ngồi nghe biển khóc – bàng hoàng nỗi đau Có gì như thể nhớ nhau có gì như thể đáy sâu lấp vùi Biển chia ta nửa ngậm ngùi
Ta chia biển những buồn vui cõi người
Biển ơi biển khóc vì trời
Hay là biển khóc cho đời bể dâu?
Phan Thị Ngôn Ngữ
CUỐI CON ĐƯỜNG NGÓ LẠI
Có một hôm ngồi chải tóc soi gương
thấy lạ lẫm từ đường ngôi kẻ mắt
thấy hiu hắt tháng năm choàng khuôn mặt
một hình hài phờ phạc ngóng bâng quơ
Có phải ta – hay đứa trẻ dại khờ
đang chập chững bước đầu đời thơ dại
có phải ta – cuối con đường ngó lại
giật thoắt người kinh hãi bước chân qua
Một cõi người lắm khổ nhục trầm kha
nay lặng lẽ như con đường buổi tối
không kẻ đi ngang – không người đứng đợi
đêm âm thầm từng khắc lặng thinh rơi.
Núi đứng chơ vơ – rừng khép lại rồi
ta chẳng mong ai sao hồn bỏ ngõ
như giọt sương tan nương về đâu đó
khúc đèo cao sim chẳng nở bao giờ
Nắng bước ngập ngừng ngã vấp trang thơ
lỗi cả vần gieo sai từng niêm luật
bài thơ viết cho những người đã khuất
tiếng lòng còn hoen dấu mực tiếc thương
Có phải ta đang ở cuối con đường
chợt ngó lại nước mắt dài năm tháng
đâu kẻ thân sơ – đâu người bầu bạn
thấy trùng trùng quá vãng những hồn ma
chẳng chốn nương thân không bóng quê nhà
đang vẫy gọi nhau đi về một phía
chợt ngó lại – bỗng dưng buồn thắm thía
quá muộn rồi để lỡ cõi nhân gian.