
Gió Paris chiều hôm đó không có gì đặc biệt. Một ngày làm việc tưởng chừng như mọi ngày khác với Camille Loren, nữ phóng viên Pháp, vốn quen với những bản tin, dày đặc thông tin và hình ảnh. Thế nhưng, chỉ vài phút, sau khi tình cờ xem một đoạn video ngắn, được truyền đi từ châu Á, trái tim cô như chùng xuống.
Trong khung hình không lời bình, không hiệu ứng, không kỹ xảo, chỉ làmột bóng dáng gầy gò, bước chậm rãi trên con đường đất đỏ. Một dángngười nhỏ, mặc chiếc áo màu sẫm, chắp nối đơn sơ, không dép, khônggiày, không túi xách. Cảnh tượng tưởng chừng quá bình thường, lạikhiến một người dạn dày, với hàng trăm phóng sự tâm linh phải ngừngthở.
Người ấy là một vị tu sĩ đến từ Việt Nam, một đất nước xa xôi, nhưng gợi lên trong cô nhiều tò mò từ lâu. Không ai giới thiệu, không có chú thích trong video, nhưng hàng nghìn bình luận bằng nhiều thứ tiếng, đều gọi ông bằng một cách giản dị – Minh Tuệ.
Ban đầu, Camille nghĩ rằng, đây chỉ là một hiện tượng mạng, một kiểu biểu tượng được dựng lên bởi truyền thông, vốn không hiếm trong thời đại, người người cầm máy quay, nhà nhà làm nội dung. Nhưng điều lạ kỳ, là đoạn clip không hề mang tính kịch, không có bài học nào được gán ghép, không có ai lồng tiếng, hướng dẫn cảm xúc, chỉ có tiếng gió và bước chân, vậy mà, hàng triệu người đã phải lặng người khi xem Là người từng đến các tu viện Ấn Độ, từng theo chân các vị Lama Tây
Tạng để viết bài, Camille Loren không dễ để rung động. Nhưng lần này, chỉ từ một góc quay run rẩy và ánh nắng xế chiều, phủ lên vai áo bạc màu của vị sư, cô cảm thấy như được nhấc bổng khỏi thói quen phân tích. Có gì đó rất thật, rất con người, rất chạm đến tâm hồn. Không phải vì ông khác thường, mà chính vì ông sống đời thường một cách phi thường.
Đôi chân trần ấy, đi qua bao vùng đất, không cần danh tiếng. Đôi mắt trầm lặng ấy, không nói nhiều, nhưng truyền đi sức mạnh, mà không một ngôn từ nào, diễn tả trọn vẹn.
ĐÁNH THỨC NHỮNG GIÁ TRỊ ĐANG DẦN BIẾN MẤT KHỎI CUỘC SỐNG
Một vài ngày, người ta có thể diễn, nhưng hàng năm trời, với hàng ngàn ống kính dõi theo, không ai có thể che giấu điều gì, và điều đó làm cô tin. Niềm tin ấy, không đến từ một phép màu. Nó đến từ hàng nghìn sựnhất quán nhỏ bé, lặp đi lặp lại trong âm thầm. Từng bước chân, từng bữa ăn, từng đêm ngủ giữa gió lạnh, như một bản trường ca không cần lời.
Camille biết rõ, nếu đưa câu chuyện này lên một tờ báo chính thống của Pháp, nó có thể bị cắt gọt, bị gắn tiêu đề giật gân, hoặc bị xem là chủ đề không có giá trị tin tức quốc tế, nhưng trong lòng cô, đây là bản tin quan trọng nhất, mà cô từng cảm nhận được. Không phải vì nó nói về một nhân vật đặc biệt, mà vì nó đánh thức những giá trị đang dần biến mất khỏi cuộc sống, sự tử tế, lòng từ bi, sự kiên trì và khả năng sống mà không cần nhiều, để có thể cho đi nhiều hơn.
Khi một con người chọn cách sống như vậy, đó không còn là câu chuyện cá nhân, đó là một thông điệp cho thời đại và Camille, trong vai trò của một người kể chuyện, biết rằng mình không thể im lặng.
******
SỨC MẠNH CỦA ÔNG, ĐẾN TỪ CHÍNH NHỮNG GÌ ÔNG KHÔNG LÀM
Thế giới hôm nay có quá nhiều tiếng nói, từ diễn đàn truyền thông đến mạng xã hội, từ những chuyên gia truyền cảm hứng, đến các chương trình giảng đạo trực tuyến, đâu đâu cũng là lời khuyên, phương pháp, tư tưởng. Người ta dạy nhau cách thành công, cách hạnh phúc, cách thức đạt được sự cân bằng, nhưng, giữa hàng vạn lời nói ấy, có một người không nói gì, lại khiến người ta phải dừng lại và tự vấn. Trong một buổi tối đầu tháng tư, Camille Loren mở lại thư mục, lưu trữ những đoạn clip về vị tu sĩ Việt Nam, mà cô đã đặt tên riêng – LẶNG.
Cô không đặt là Minh Tuệ, không gọi là hành trình, không gọi là sư, cô gọi bằng một từ duy nhất – LẶNG, bởi đó là cảm giác bao trùm mỗi lần cô xem, không ồn ào, không náo động, không gượng ép. Chỉ là một thứ tĩnh tại rất thật, như mặt nước không gợn giữa lòng hồ sâu.
Có một clip, quay bằng điện thoại từ xa, ghi lại khoảnh khắc ông đang đứng bên một con suối nhỏ, không làm gì cả, không niệm kinh, không thiền định. Rõ ràng, chỉ là đứng đó, tay buông xuôi, mắt nhìn dòng nước chảy.
Ở góc quay ấy, người ta thấy rõ đôi bàn chân của ông, chai sạn, nứt nẻ, bám bụi, nhưng lại đứng rất vững như cắm rễ vào lòng đất. Có một điều lạ lùng, không ai bảo người khác quay phim ông, nhưng hễ ai gặp, đều muốn lưu lại khoảnh khắc. Không ai bắt người dân, dâng nước, dâng cơm, nhưng hễ thấy ông đi ngang qua, họ như được đánh thức điều gì đó, một sự kính trọng không lời, một cảm xúc không lý giải.
Camille từng viết hàng loạt bài phân tích về tâm lý đám đông, về hiệu ứng lan truyền, về hiện tượng mạng, nhưng lần này, cô không thể dùng bất kỳ lý thuyết nào, để lý giải sức ảnh hưởng của một người không phát ngôn, không quảng bá, không kêu gọi theo dõi.
Sức mạnh của ông, đến từ chính những gì ông không làm.
THẾ GIỚI CẦN MỘT NGƯỜI NHƯ ÔNG, ĐỂ HIỂU LẠI CHÍNH MÌNH
Phần kết của bài báo ấy được dịch lại, lan truyền tới cộng đồng Việt kiều, rồi ngược dòng về chính quê hương của người đàn ông ấy – Việt Nam.
Trên các diễn đàn Phật giáo, hàng trăm bình luận từ Phật tử trẻ, chia sẻ bài viết, kèm theo lời cảm ơn gửi về ông. Không ai chắc, ông sẽ đọc, nhưng họ vẫn viết, bởi họ tin, ánh sáng từ ông, không cần giao tiếp, mà chỉ cần chạm vào tim.
Giống như lời Camille đã nói trong buổi hội thảo tại Paris, sau khi bài viết ra mắt, ông không cần người ta hiểu ông, nhưng thế giới cần một người như ông, để hiểu lại chính mình.
Và đó là hành trình của một tu sĩ Việt Nam nhỏ bé. Người không hô hào, không thuyết phục, không nổi loạn, nhưng vẫn khiến một nền báo chí phương Tây, phải dừng lại để lắng nghe.
Nếu bạn cũng cảm nhận được điều gì đó, chạm vào sâu trong tim mình, sau câu chuyện vừa rồi, hãy để lại một bình luận bên dưới, chỉ một dòng thôi, cũng đủ lan tỏa những rung động thật sự. Đừng quên nhấn đăng ký kênh, vì hành trình này còn dài, và còn rất nhiều câu chuyện về thầy Minh Tuệ.
Những khoảnh khắc âm thầm, nhưng đủ lay động cả một thế hệ, đang chờ chúng ta khám phá. Ở những video sau, chúng tôi sẽ tiếp tục hé lộ những điều chưa từng được kể, từ hành trình giữa rừng sâu, đến những phản ứng đầy bất ngờ từ quốc tế. Hãy cùng đồng hành, không chỉ để theo dõi, mà để thật sự thấu hiểu.
Sài Gòn 23.04.2025
Phạm Hiền Mây
****