đôi mắt
(cảm tác từ truyện Tiểu Thơ của PTAN)
Như con sóc nhỏ trong cành lá
em nhảy chuyền trên những ngọn vui
tung tăng mái tóc mười lăm tuổi
đôi mắt tròn xoe ngó cuộc đời.
Ta biết đời ta lăng lông lốc
như hòn đá tuột dốc kinh tâm
đâu phải lòng ta khô không khốc
nhưng đành dấu kín nỗi thương thầm.
Ta đi ở lính mười năm lẻ
đánh trận xong về phá phách chơi
ở giữa cuộc vui ta vẫn thấy
đôi mắt tròn xoe khúc khích cười.
Mười năm bỗng hóa thành công cốc
tang thương đến tận cỏ cây này
ta đi trả nợ cho bằng thích
dẫu rằng ta đã chẳng hề vay.
Mười năm. Toi mất mười năm nữa
ta về như mán trở về kinh
vườn cũ bỏ hoang nhà đổi chủ
mong gì thấy lại mắt ai xinh.
Thôi lại lăn thân chốn chợ trời
kiếm đường kiếm bạn để đi chui
giữa bao khuôn mặt người thương khó
trời ơi đôi mắt của em tôi.
Chết điếng lòng trong nỗi đoạn trường
châu chìm ngọc nát với tang thương
quay đi để dấu đôi hàng lệ
chẳng dám nhìn em giữa nhiễu nhương.
Đáng kiếp cho ta gã cố cùng
đã không giữ nổi mảnh quê hương
thì cho mất mát bao nhiêu nữa
chuyện cũng đành thôi sự cũng thường.
Thôi thì bỏ xứ mà đi vậy
đi để tìm ra nghĩa cuộc đời
hay là đi trốn niềm đau tủi
đi trốn đi tìm cũng thế thôi.
Mười năm đất khách trôi biền biệt
như kiếp voi già nhớ nghĩa trang
ta về nghe tiếng đời huyên náo
khúc hậu đình hoa tấu sỗ sàng.
Chân bước rời xa nẻo phố phường
mười phương lòng vẫn nhớ một phương
xa xôi có tiếng chuông chùa vọng
tới kẻ hành nhân để độ đường.
Ta đứng ngập ngừng nơi chánh điện
trong chùa đang có buổi cầu kinh
một hàng sư nữ đang ngồi niệm
bỗng một vị sư ngước mắt nhìn.
Ta sững người trong phút bất ngờ
ơi con sóc nhỏ thuở xa xưa
nghiệp duyên tiền kiếp nào đưa đẩy
khiến đã nương thân dưới mái chùa.
Lẳng lặng lùi thân chẳng nghĩ suy
đời chia trăm nẻo để phân ly
ngước nhìn muôn vạn vì sao sáng
văng vẳng lời Kinh Chú Đại Bi.
Hình như bỗng thấy lòng êm ả
hiểu ra là sắc cũng là không
cho dù đời có nhiều ma chiết
đôi mắt tròn xoe vẫn sáng trong.
Cung Vĩnh Viễn