trang bạn hữu – thơ Khánh Hà.

Vinh danh chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa

Quê hương anh, nơi tận cùng đau khổ
Đất nước anh, nơi chinh chiến triền miên
Anh lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng
Làm nhiệm vụ an dân và bảo quốc
Suốt một đời chịu gian lao khổ nhọc
Tuổi thanh xuân có được mấy ngày vui
Xa gia đình , xa bao kẻ thân yêu
Xem thường mạng sống , lao vào lửa đạn
Mong cứu nước nhà trong cơn khổ nạn
Chiến đấu kiên cường, bảo vệ tự do
Ai mưu tước quyền , danh lợi, ấm no
Người lính chiến xả thân vì lý tưởng
Trên chiến trường bao nhiêu người ngã xuống
Cho quê hương có được thuở ấm êm
Hi sinh âm thầm , nào ai biết tuổi tên
Ôi cao cả, những anh hùng vị quốc
Quảng Trị, Bình Long, Khe sanh, An lộc…
Người hiên ngang dùng máu viết sử xanh
Quân đội oai hùng , sắt thép đấu tranh
Ai bức tử một chiều đành tan rả?
Bao người tuẫn tiết nêu tấm gương cao cả
Kẻ sống còn bị lăng nhục , đọa đày
Thân phận tàn binh ngậm đắng nuốt cay
Ai phản bội cho vàng phai đá nát?
Khi anh buông súng là quê hương tan tác
Triệu triệu người cửa nát nhà tan
Thề quyết lánh xa chủ nghĩa bạo tàn
Điều chọn lựa, tự do hay là chết
Mấy mươi năm hơn , trang sử buồn chưa khép
Từ buổi tan hàng vận nước suy vi
Hỡi người lính Việt Nam Cộng Hòa cao quý
Hoặc anh đã chết đi không một nấm mồ
Dẫu máu xương anh không giữ được cơ đồ
Anh đã chết cho muôn người được sống
Công ơn anh như trời cao bể rộng
Tấm anh hồn trường cửu với núi sông
Hoặc nơi quê nhà anh cơ cực long đong
Thân thể còn mang bao nhiêu thương tật
Hoặc nơi quê người tủi sầu chất ngất
Mặc người vui an hưởng cuộc lưu vong
Anh vẫn là người tổ quốc đợi mong
Bạo quyền còn đó , anh còn tranh đấu
Trừ gian , diệt bạo đêm ngày nung nấu
Anh không cô đơn bởi cuộc chiến chưa tàn
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa mãi mãi hiên ngang
Mất vũ khí anh vẫn còn tim óc
Lịch sử sẽ qua những ngày tang tóc
Chính nghĩa Tự Do sáng tỏ muôn đời …

Khánh Hà

 *****

Điệp khúc Tháng Tư

Tháng Tư mùa xuân nơi quê người
Mặt trời rực rỡ nắng vàng tươi
Người vui như hội trên đường phố
Một góc trời riêng ta ngậm ngùi
Tháng Tư vết thương xưa còn đau
Tóc tang phủ xuống buổi chiều nào
Thành phố ta trong giờ dẫy chết
Quê hương ta tan tác, nghẹn ngào
Người kinh hoàng người chạy loanh quanh
Từ rừng sâu giặc đã vào thành
Đường nào tránh được bầy lang sói
Trèo non, lội biển, vuợt trời xanh
Áo ai cởi bỏ trên đường phố
Lòng có đau như mảnh chiến y
Màu xương ai đổ từng năm ấy
Để buổi chiều này vất súng đi
Và ai tuẫn tiết, không sống nhục
Khí hùng ngất ngất tựa non cao
Dẫu không xoay chuyển cơ đồ được
Tấm lòng không thẹn với mai sau
Tháng Tư nỗi buồn xưa chưa phai
Bao giờ quê hương hết đọa đày
Xuân về hoa Tự Do nở rộ 
Và quên đi đen tối những ngày?

Khánh Hà 

*****

Tấm hình lịch sử- Người thương binh VNCH
bị đuổi ra khỏi Quân Y Viện chiều 30/04/1975
(*)

Hãy nhìn tấm hình này đi
Còn gì tàn ác, còn gì bất nhân?
Tay quấn băng, cụt một chân
Đang nằm điều trị, sao đành đuổi  ra
Từ Tổng Y Viện Cộng Hòa
Bao người đồng cảnh, nhìn qua nát lòng 
Tình người có nghĩa gì không?
Mất đi nhân tính. Ôi, Không còn gì! 
Tưởng là chiến tranh qua đi
Bắc Nam hòa hợp phân ly không còn
Cùng nhau xây dựng nước non
Nào hay thủ đoạn mưu toan dối lừa
“Ba ngày “học tâp” tuởng vừa 
Kéo dài đằng đẵng tới thừa mươi năm 
Trại tù lớn nhỏ ngoài trong
Khiến người liều chết một lòng lánh xa
Đi mà thương quá quê nhà
Bao giờ thấy được xứ ta như người.
 

Khánh Hà 

*Về số phận của người lính này và lai lịch của bức ảnh, xin đọc:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *