KHÓC MỘT VÌ SAO
(Tiễn biệt GS Nguyễn Xuân Vinh)
Người đã ra đi
Bỏ lại không gian trống vắng
Đời phi công vỗ cánh trời cao
Quỹ đạo phi thuyền còn nguyên nét mực
Tô đậm lịch sử
Lừng danh thế giới văn minh
Người đã sống
Như một con người ở đời
Chất đầy sự nghiệp
Khoa học văn chương võ kiếm
Uy danh sáng rực trời sao
Hào quang năm châu rạng rỡ
Với con tim nồng cháy
Người đã hóa thân làm thi sĩ
Theo Holderlin dệt những vần thơ
Cho Phượng
Người yêu bé nhỏ thời xuân sắc
Cho đời
Dẫu ngàn trùng dâu bể
Trên môi nở mãi nụ cười
Nửa đời bay trên đất mẹ
Nửa đời mài kiếm đất người
Tiếng khen chê ngoài tai gác bỏ
Mình ta ta biết
Mình ta ta hay
Nợ tang bồng năm tháng đầy vơi
Rượu Hồ Trường nghiêng bầu rót cạn
Chim trời rũ cánh
Thảnh thơi!
Người ra đi?
Không!
Người đã tìm về
Nhà Cha hiền bên kia ngõ vắng
Nước thánh tẩy rửa sạch bụi trần
Cuộc tái sinh chập chùng ánh nến
Đời phi công chắp cánh thiên thần…
Tiễn biệt người
Mười phương lòng quặn thắt
Mà nụ cười vẫn nở trên môi
Mừng người bẻ lái về bến đợi
Phi thuyền hạ cánh vào thiên thai…
Ngô Đức Diễm
(cựu Gs TH Võ Tánh- Nha-Trang)
Kính tiễn Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh –
Thế là qua một đời người
Không còn tiếng khóc giọng cười phù sinh.
(QD)
Tôi đứng bên cạnh giường
Giáo sư Vinh bây giờ khép mắt
Hành trình cuối cùng đã xong, Giáo sư tròn giấc
Bên ngoài vườn một tiếng chim hót lẻ loi.
Nhưng tôi không tin phút cuối cùng Giáo sư thấy đơn côi
Khi bên cạnh có những người thân yêu nhất
Tiếng thánh ca vang lên lẫn trong tiếng nấc
Xin gửi An-phong-sô Nguyễn Xuân Vinh vào vòng tay Đấng Chí Ái Chí Nhân.
Tôi không còn nhớ biết bao lần trong ngôi nhà chan chứa tình thân
Chúng ta đã ngồi bên nhau hàn huyên tâm sự
Giữa chúng ta có điều gì nặng nợ
Khi đã một lần suýt hiểu lầm nhau
Rồi cởi mở lòng ra trong một phút, rất mau
Gạn đục khơi trong, chỉ nhìn thấy trong nhau những gì cao quý nhất
Tôi thích đọc những gì Giáo sư viết trong đêm khuya thức giấc
Giáo sư thích nghe những lời tôi bàn chuyện văn chương.
Căn phòng di vật quả là một chút vấn vương
Những thành tích lẫy lừng Giáo sư thực hiện
Dẫn tôi vào xem, Giáo sư trầm tư mặc tưởng
Buông bàn tay khỏi những hiển hách huy hoàng
Cuộc đời bây giờ là những buổi chiều vàng
Giáo sư nguyện cầu Chúa đoái thương phù giúp.
Sống như Giáo sư, với người ta là tròn mộng ước
Khi đã từng là Tư lệnh Không Quân
Là Giáo sư những đại học lừng danh
Là tác giả phương trình vượt không gian vào vũ trụ
Là nhà văn với những tác phẩm vô cùng quyến rũ
Đời Phi Công làm đắm say bao hồn trẻ phiêu bồng
Nhà toán học đại tài làm rạng rỡ giống Tiên Rồng
Nhưng với Giáo sư, hình như chưa phải là đích điểm.
Có một điều gì Giáo sư khát khao tìm kiếm
Bên ngoài những phương trình, quỹ tích, đạo hàm
Bên ngoài phẩm hàm, bên ngoài chức tước cao sang
Điều tìm kiếm: đâu thật là CHÂN LÝ?
Chân Lý ấy không ở trong những lời hoa mỹ
Không ở trong một khối óc phi thường
Và bỗng một ngày Giáo sư biết: đó là chính TÌNH THƯƠNG
Của Đấng Trên Cao thương kiếp người YẾU ĐUỐI
“An-phong-sô, thôi hãy ngừng theo đuổi
những phù hoa, hãy đến cùng TA!”
Những năm tháng cuối đời, Giáo sư đã nhận ra
CHÂN LÝ ấy là ĐẤNG TOÀN NĂNG (Đại Ngã).
Đời sống chúng ta đều như thế cả
Trong vòng quay của một kiếp trầm luân
Hạnh phúc, buồn đau, đoàn tụ, rẽ phân
Vinh quang, nhục nhằn, thành công, thất bại
Phút cuối đời tất cả đều bỏ lại
Nhưng với khổ đau tiếc nuối hay thanh thản hân hoan?
Giáo sư đã tìm ra một định luật vàng:
Dâng tất cả lên đôi tay Rất Thánh
Lòng sẽ hân hoan vì yếu mềm chính là sức mạnh
Đưa Giáo sư về gặp Đấng Sáng Tạo Toàn Năng.
Kính tiễn Giáo sư như một cánh sao băng
Vượt vũ trụ bay vào lòng ĐẠI NGÃ.
Quyên Di
(23/07/2022, một buổi chiều vàng)