Niệm khúc súng gươm
Nguyễn Mạnh Trinh
Nốc cạn cho say đời biệt xứ
Mềm môi chưa sạch nỗi rêu rong
Máu lửa trôi dài cơn mộng dữ
Mịt mờ nhân ảnh bạc lòng không
Đếm tuổi nhọc nhằn thêm tóc bạc
Đếm tiền chưa đủ một cuộc say
Lỡ đường đau tủi vài câu hát
Én lạc ghềnh khơi mây trắng bay
Ở đâu, tuổi trẻ dường thấp thoáng
Bom đạn rền vang vẫn ngất cười
Tiễn nhau sông nước còn vô hạn
Xuôi ngược bềnh bồng chuyện diễu chơi
Buổi tối dừng quân trời mưa lũ
Gặp nhau men rượu cứ lưng lưng
Tâm sự nói hoài sao chẳng đủ
Lấp trống chia xa thuở bão bùng
Thây kệ, đến đi ngày vô định
Buồn tênh anh dũng với anh hùng
Cát bụi ố hoen màu áo lính
Mồ hôi pha máu chợt rưng rưng
Ngoài kia thắp đuốc ngọn hỏa châu
Trò chơi phiền muộn của đêm thâu
Có tiếng gió gào trong sương quạnh
Tưởng hàng mộ chí giữa ngàn lau
Uống nữa, đỏ lòm đôi mắt đục
Vài gân máu nổi chuyện xé trời
Lửa đạn có ai làm di chúc
Thành đom đóm lượn nẻo mù khơi
Miệng vẫn mỉm cười, sao muốn khóc
Thấy lòng chùng xuống tiếng đàn rung
Thơ cổ ngâm nga trầm giọng đọc
Ta dẫn ta đi trốn lạnh lùng.