Quê nhà khắc khoải trong tim
Hai mươi năm ngỡ như nghìn thu qua
Bao đêm vàng võ trăng tà..
Ta ngồi uống chén rượu pha nỗi sầu
Vết thương năm cũ còn đau
Thời gian – nước chảy qua cầu nào hay
Mộng đời tựa đám mây bay
Súng gươm bỗng chốc một ngày thành không
Nửa đời sống kiếp lưu vong
Ðêm thao thức giấc ngày mong qua ngày
Dẫu tìm được những cơn say
Cũng không vơi bớt đắng cay trong lòng
Ở đây dài lắm mùa đông
Ta thèm một vạt nắng hồng quê hương
Phạm Tín An Ninh
Ðầu tháng 11-2003