uống rượu một mình
(gởi HXT nhân một lần nói chuyện qua điện thoại)
Có chai rượu quý từ năm ấy
vẫn để dành riêng, hẹn với lòng
mai này mốt nọ bao giờ gặp
khui rượu cùng nhau xẻ nỗi mừng
Chai rượu để hoài trên nóc tủ
lâu ngày như cũng đã quên đi
cũng như lời hẹn xa xưa ấy
kẻ ở người đi chẳng nhớ gì
Bao nhiêu biến động trong đời sống
đẩy ta vào thế bỏ quê hương
ra đi chẳng có gì mang cả
bỗng nhớ còn chai rượu đã quên
Chai rượu theo ta đến xứ người
ở đây ngày tháng lạnh lùng trôi
rượu ngon không thiếu nên chai rượu
được giữ như là kỷ niệm thôi
Cho đến một chiều đông rét mướt
nghe chuông điện thoại bỗng reo vang
nhấc lên, giọng nói nghe là lạ:
– bạn cũ đây, có nhận ra không?
Chỉ nghe cái giọng làm sao nhận
bạn tác giờ đây lạc bốn trời
bạn kể thêm năm điều bảy chuyện
ta ngẩn người ra, cả tiếng cười
Bạn cũ, đâu ngờ liên lạc được
thôi thì trăm thứ để hàn huyên
nhưng rồi có lúc ta khựng lại
bạn cũ, biết còn như cũ không?
Nghe ta tâm sự điều lo ngại
bạn bỗng cười bung giọng thật vui
nghe ta kể khổ bạn an ủi
phân giải cùng ta nghĩa cuộc đời
Thì ra không giống điều ta tưởng
bạn cũ bây giờ tuy khác xưa
nhưng không trói buộc vòng danh lợi
xem cuộc trần ai tựa giấc mơ
Nghe xong mẩu chuyện về chai rượu
bạn cười: – thôi hãy uống dùm ta
bên này châm một bình trà mới
cũng là đối ẩm với tình xưa
Cầm chai rượu cũ, lòng thương tưởng
chẳng đành mà uống một mình ta
chiều đông ngoái lại con đường cũ
bến Giác bờ Mê mấy cách xa?
Cung Vĩnh Viễn