trang bạn hữu – thơ phan thị ngôn ngữ



Cõi thăng trầm hưng phế

Con về – nhà ngoại xưa đổ nát
Cây sanh si đã cỗi táng già,
Cội bồ đề gốc nẻ đôi ba
Rễ chạy rong trên nền sân vỡ

Mái ngói âm dương nằm yên thở
Lắng nghe đời mưa gió trầm kha
Bao thăng trầm hưng phế đi qua
Rêu ở lại từng viên gạch cũ

Năm tháng ngoằn nghoèo lên sập gụ
Màu thời gian loang lổ tuổi đời
Những đoạn lìa ly tán đầy vơi
Ngoại đi xa chưa lần trở lại

Nắng tháng hai hanh khô vườn cải
Mưa tháng mười úng ngập bờ tre
Bàn cờ xưa tướng sĩ tượng xe
Giờ sót lại vài con tốt thí

Đêm đêm trong nếp nhà cũ kỹ
Gỗ mọt kêu xiên suốt canh dài
Tiêng thạch sùng chắt lưỡi gọi ai
Như ái ngại điều không thể nói

Những tấm trướng – hoành phi – liễn đối
Ôm cột kèo ngó sững buồn thiu
Khay tráp bút – nghiên mực giấy điều
Lủi thủi co mình trên nóc tủ

Dăm bộ tứ thư – pho đại tự
Cũng hẩm hiu côi cút lặng nằm
Bao năm rồi con trở về thăm
Nghe muối xát dầm chan lòng trẻ

Nhớ xưa – câu Đường thi bước khẽ
Quanh nhịp võng đưa – chỗ ngoại nằm
Nắng thập thò chải tóc hoa râm
Bóng hoàng hạc đậu tờ thơ cổ

Điệu Nam Ai chèo khua mái vỗ
Thuyền dô hò khoan họ hò khoan
Đường chinh phu quan tái dặm mòn
Lòng cô phụ theo dòng trăng chảy

Ngoại tấu Vân Tiên – ngâm Kiều lẩy
Gõ trống chầu hát bội đình xa
Những đêm trăng trải chiếu sân nhà,
Chén trà sen luận bàn thế sự

Đinh Lê Lý Trần…dày trang sử
Hai châu Ô Lý…rộng sơn hà,
Bao năm rồi ngoại bỏ đi xa
Cõi nhà xưa ba gian trống trải

Như hạc vàng đi không trở lại
Mặc non cao núi thẳm giang đầu
Mặc cuộc đời dâu biển biển dâu
Mặc thế sự thăng trầm hưng phế.

Phan Thị Ngôn Ngữ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *