thơ – cung vĩnh viễn
Ba mươi năm ở Na uy
Như thế là ta ở xứ người
ba mươi năm chẵn. Khổ thân tôi
thời gian đằng đẵng thiên thu ấy
ta lại còn đi ngược hướng đời
Ta gẫm thân ta mấy đoạn đường
chín năm ở Bắc chốn quê hương
cái thời niên thiếu trôi êm ả
kỷ niệm mơ màng trong khói sương
Vô Nam. Miền đất phì nhiêu ấy
nuôi dưỡng đời ta những ngọt bùi
những mộng thanh xuân tròn tuổi mộng
đợi dốc lòng ra tạ nghĩa đời
Thế mà tan tác trời tao loạn
nhốn nháo dân tình cuộc hỗn mang
bao nhiêu mất mát trong oan trái
nghẹn ngào lịch sử lật sang trang
Đất mẹ điêu tàn niềm bi phẫn
quê cha tơi tả nỗi đau thương
thôi đành bỏ xứ mà đi vậy
đi. Dẫu là đi cũng đoạn trường
Thế giới mở vòng tay chào đón
ta được định cư ở xứ này
đất lạnh nhưng tình người ấm áp
bát cơm Phiếu mẫu nặng ơn dầy
Con cái giờ đây đã trưởng thành
tuổi già thanh thản chẳng lo toan
nhưng sao trong nỗi bình an ấy
vẫn thiếu điều chi rất lạnh lùng
Ở trong những đêm trường trăn trở
thấy mờ bóng mẹ nhạt hình cha
thì ra mới hiểu là ta đã
ba chục năm qua sót nỗi nhà