“Tôi đằng đông, bạn đằng tây”
Bài thơ bạn gởi trùng vây tôi rồi
Tôi đi bỏ lại góc trời
Trường xưa bạn cũ mù khơi dặm trường
Có gì như sợi tơ vương
Vui buồn thương nhớ vô thường trong tôi
Mịt mờ kỷ niệm ngàn khơi
Thương cho giấc mộng một thời kiếm cung
Nhớ xưa rừng núi chập chùng
Bạn bè một thuở vẫy vùng còn đâu
Kể từ một cuộc biển dâu
Bạn – tôi lạc giữa cõi sầu mênh mông
Bao năm mưa nắng đằng đông
Có làm bạn tiếc dòng sông thuở nào
Miếng cơm manh áo nát nhàu
Tôi đây cũng có nỗi sầu đằng tây
Bạn – tôi như nhạn lạc bầy
Nhớ khung trời cũ, nhớ ngày vui xưa
Nhớ ngày nắng, nhớ đêm mưa
Ba mươi năm tưởng như vừa đâu đây
Biển đưa tôi về đằng tây
Ðằng đông còn laị bạn, thầy, nắng mưa
Phạm Tín An Ninh
Tặng Phạm Dạ Thủy
(tác giả bài thơ ” Bất Ngờ Tuổi Thơ “)
Chân thành cảm tạ anh Ninh
Đã cho tôi những bóng hình ngày xưa
Dẫu trời lúc nắng khi mưa
Đi tìm kỷ niệm như vừa đâu đây
Bốn phương Nam Bắc Đông Tây
Bạn bè xưa cũ , Cô Thầy…hiện ra
Bao năm xa vắng,vắng xa
Tìm về : khẽ hát tình ca thuở nào
Vô vọng : nhưng lòng khát khao
Như dòng máu đỏ tuôn trào trong tim
Cám ơn đời, bốn mươi năm
Trả ta cái tuổi mười lăm thuở nào
Cám ơn câu hát ca dao
Ru ta sau những ba đào nhiễu nhương
Cám ơn bè bạn dễ thương
“Thời gian”* dỗ giấc miên trường đêm thâu
Cám ơn cả những niềm đau
Để ta chia một gánh sầu mang theo
Cám ơn chút tình cho nhau
Ta về nhuộm lại mái đầu điểm sương