THUỞ ĐI BAY

      No Comments on THUỞ ĐI BAY

Minh Thảo Elizabeth Hoàng


Lời Tác giả: Thấy tin tức mấy cô Tiếp Viên Hàng Không của Việt Nam bây giờ đi bay mà mang hàng quốc cấm coi như đời tàn. Nhất là thời buổi văn minh hiện nay đồ đạc đều qua máy kiểm soát họ thấy tất cả mọi thứ rất rõ.

Ngoài ra tất cả các phi trường luôn luôn nhắc nhở hành khách không nên giữ đồ hay mang đồ giùm cho bất cứ người nào mình không quen biết.


Mấy cô Tiếp Viên này đủ thông minh để hiểu.

Cho nên tôi ngẫu hứng viết về Air Việt Nam trước năm 1975 để nhiều người hiểu thêm về công việc của các Tiếp Viên Hàng Không Air Việt Nam [Cộng Hòa] trước kia mà tôi đã từng làm và trong thời gian tôi làm chưa từng thấy Tiếp viên Hàng Không của Air Việt Nam mang đồ quốc cấm.

Trân trọng. 
–Minh Thảo Elizabeth Hoàng.

Khi còn nhỏ, mỗi lần tôi theo gia đình ra phi trường đón người nhà. Tôi thích  ngắm nhìn các nữ Tiếp Viên hàng không của Air Việt Nam mặc đồng phục với chiếc áo dài màu xanh da trời, đầu đội mũ thêu con rồng, tay đeo bao tay trắng trông đẹp và dễ thương làm sao.

Các cô khi thì đi riêng, khi thì đi từng nhóm với phi hành đoàn.

Tôi ước ao không biết bao giờ tôi cũng được đi bay như họ để được đặt chân tới những nước văn minh trên thế giới để được tận mắt ngắm nhìn những thành phố đồ sộ với những công trình kiến trúc độc đáo, những chiếc cầu vắt chéo chạy ngang dọc hay thăm viếng những di tích lịch sử tôi từng đọc trong sách vở.

Tuy máy bay Air Việt Nam không đi những nước Âu Châu, nhưng mỗi khi đi vacation tiếp viên phi hành đoàn hay đi ngoại quốc vì vé máy bay được giảm giá tới 90% cho các nhân viên phi hành đoàn theo luật lệ hàng không.

Một hôm chị bạn thân của tôi học Đại học Luật khoa trước tôi đang làm việc cho văn phòng hành chánh của Air Việt Nam cho tôi biết Air Việt Nam đang tuyển lựa Tiếp Viên Hàng Không. Chị thúc dục “Thảo ghi tên đi thi đi, người như bạn nên làm nghề này”.

Tôi liền ghi tên dự thi. Điều kiện ưu tiên là phải đẹp, cao từ 1 mét 55 trở lên, nói được hai thứ tiếng Anh và Pháp. Trình độ học thức Tú Tài trở lên.

Trước tiên tôi phải gặp một vị của Air Việt Nam phỏng vấn. Khi được vị này chấp nhận thì tôi mới chính thức qua 8 vị giám khảo khác gồm cả nam lẫn nữ phỏng vấn. Các vị này thay phiên mỗi người đặt một câu hỏi để dò xét sự hiểu biết của tôi.

Thấm thoắt hôm nay đã đến ngày phỏng vấn. Tôi đứng trước tủ ao lưỡng lự không biết chọn chiếc áo nào mặc cho hợp với thời tiết và nước da của tôi.

Ướm thử từng cái áo trên người cuối cùng tôi chọn chiếc áo dài màu vàng anh, quàng chiếc khăn voan trắng ngà quanh cổ. Tôi trang điểm chút phấn hồng trên hai má, đánh son môi màu hồng nhạt, đánh mascara trên hai hàng lông mi. Ngắm nhìn mình trong gương tôi tạm ưng ý và ra khỏi nhà.

Khi vào phòng để gặp các vị giám khảo, tôi hồi hộp thấy họ nhìn tôi chăm chú. Tôi cố gắng bình tĩnh mỉm cười chào ban giám khảo và tập trung trả lời những câu hỏi của họ.

Cuối cùng tôi đã pass cuộc thi và được đưa đi may đồng phục, họ cho mũ giầy bóp đều do hãng Air Việt Nam đài thọ.

Họ phát cho chúng tôi mỗi người một vali nhỏ sách tay để đựng đồ đạc khi đi bay.

Sau đó chúng tôi phải qua một khóa huấn luyện cứu thương do một y tá chuyên môn dậy và hướng dẫn. Môn học này phần lớn ai cũng pass.

Air Việt Nam cũng huấn luyện chúng tôi cách mở phao và những dụng cụ khẩn cấp khi máy bay lâm nạn.

Kế chúng tôi phải đi bay tập sự trong ba tháng cách bưng đồ ăn, cách đọc thông báo trước khi máy bay cất cánh và trước khi máy bay đáp xuống phi trường dưới sự kiểm soát của mấy chị làm lâu năm trong ngành (Chef–de–cabin).

Sau ba tháng tôi đã pass lúc đó mới chính thức được đi bay và làm lâu năm tôi cũng trở thành Chef–de–cabin khi đi bay cùng với những tiếp viên mới vào nghề.

Chương trình sắp xếp đi bay chúng tôi phải bay xen kẽ đường bay quốc nội và quốc ngoại. Khi tôi làm lâu năm được đi bay đường quốc ngoại nhiều hơn.

Tuy nhiên chúng tôi phải pass khóa bơi và lặn do Hàng Không Dân Sự chấm điểm vì đường bay ngoại quốc như Hồng Kông sân bay ngay bờ biển, cũng như để biết ứng phó khi phi cơ khẩn cấp phải đáp xuống biển.

Khi đi thi bơi thật vui. Vì có vài anh biết bơi nhưng không lặn được, người cứ nổi lềnh bềnh trên mặt nước dù rán làm nhiều lần, nước mắt nước mũi chảy ra thật thảm.

Vì vậy mấy ông chấm điểm nói “cứ nhìn sâu dưới đáy hồ thấy tơ lụa, vải vóc thì người sẽ chìm.” Vì khi đó đi đường bay Hồng Kông và Đài Loan mang vải vóc về bán rất có lời.

Tôi đứng trên bờ phì cười nhưng cũng lo không biết mình lặn được nửa hồ bơi theo sự đòi hỏi hay không. Tới phiên tôi, tôi suy nghĩ đánh liều lên đứng trên cầu cao nhảy xuống chắc chắn thân mình sẽ chìm. Tôi nín thở qươu tay lặn qua hẳn bờ hồ phía bên kia lúc nào không hay. Tôi đã pass và chính thức đi bay.

Thời đó Air Việt Nam chỉ có phi cơ Caravel đi ngoại quốc. Sau này bay tới Nhật Air Việt Nam mới có thêm máy bay Boeing mới. Những đường bay quốc ngoại gồm có Nhật, Thái Lan, Singapore, Hồng Kông, Taiwan, Cambodge và Lào. Phần lớn những đường bay ngoại quốc phi hành đoàn phải ngủ qua đêm. Chúng tôi đều có phòng riêng biệt ở Hotel để ở.

Đường bay trong nước là máy bay mướn của Đài Loan, phi công cũng người Đài Loan lái. Máy bay cũ nên hay bị trục trặc, phải sửa nên hay trễ giờ.

Bởi vậy dù ngày phòng hờ (stand by) của tôi nhưng luôn luôn bị gọi đi bay. Nhiều khi tôi muốn nghỉ cũng không được.

Vào thời kỳ tôi làm việc, máy bay Caravel do phi công người Việt Nam lái, Máy bay Boeing do người Mỹ lái và máy bay mướn của Đài Loan do phi công người Đài Loan lái.

Mấy ông Phi công Đài Loan đi bay đường quốc nội, ham ăn hết sức. Mỗi lần tới sân bay họ toàn gọi đồ ăn Tàu mắc tiền để ăn trưa. Tôi nhìn không ăn nổi vì mệt. Nên chỉ ghé quán ở phi trường ăn bún bò hay vài cái nem chua là xong bữa ăn hoặc có khi chẳng ăn gì ngoài uống nước trái cây. Cho nên hồi đó tôi rất eo và mảnh khảnh.

Tất cả những chi phí ăn uống đều được hãng Air Việt Nam đài thọ.

Chúng tôi phi hành đoàn có thể mua hàng hóa ngoại quốc với một mức lượng cho phép. Nếu quá tải sẽ phải đóng thuế hay bị phạt tùy theo loại hàng hóa.

Đường bay Lào, vàng nổi tiếng tốt và rẻ, nhưng chỉ có thể mua đồ trang sức chút đỉnh thôi. Có một tiếp viên hàng không phái nam mới đi bay đã dát vàng mỏng bó vào giầy để che mắt quan thuế đã bị bắt và bị đuổi khỏi hãng. Quan thuế và kiểm nã họ rất tài tình, rất chuyên nghiệp khó có ai qua mặt họ được và họ có đủ dụng cụ để kiểm soát dù bạn cất giữ đồ bất cứ ở đâu.

Về an ninh kiểm soát ở phi trường rất khó khăn. Mọi người phải qua tới 3 cửa ải, trước tiên là quan thuế, thứ hai là kiểm nã và cửa ải cuối cùng ở ngoài sân bay là cảnh sát.

Cho nên khó có ai thoát nếu giấu giếm hay mua đồ quốc cấm.

Vào dịp Noel hay Tết mấy vị này nhờ chúng tôi mua đồ ở ngoại quốc giùm. Chúng tôi không bao giờ tính tiền, chỉ là những món quà nho nhỏ cho vui vẻ.

Thông thường đi những chuyến bay quốc ngoại tôi phải có một người khiêng đồ giúp tôi để mang hành lý ra xe. Những người này làm hãng trả lương để giúp phi hành đoàn. Tôi phải chọn một người vui vẻ, nhanh nhẹn giúp riêng tôi. Dù rơi vào những chuyến bay không đúng giờ cho người này làm nhưng họ vẫn tới phi trường có mặt để giúp tôi. Họ rất vui làm việc cho tôi nhưng tôi luôn luôn không quên cảm ơn họ bằng cách mua những món quà ngoại quốc hay đồ chơi cho con cái họ hoặc đồ dùng cho gia đình họ. Những món quà này thật sự chẳng đáng giá gì nhưng rất quý đối với họ vào thời buổi lúc đó.

Chúng tôi phi hành đoàn không bao giờ kéo vali lớn hay khiêng đồ đạc.

Khi ra khỏi máy bay chúng tôi chỉ đeo trên vai một cái bóp và kéo theo một chiếc vali nhỏ đựng đồ lặt vặt như kiếng, telephone vân vân như quý vị ra phi trường đều thấy tất cả các tiếp viên phi hành đoàn của các công ty ngoại quốc ở phi trường đều làm như vậy. Đồ đạc của phi hành đoàn sẽ do các người khuân vác của Air Việt Nam mướn để giúp chúng tôi mang vào phi trường cho quan thuế kiểm soát rồi mới được mang ra xe.

Một hôm tôi bay trên chuyến DC4 đi Đà Nẵng. Khi đáp xuống phi trường thì thắng không ăn nên đoàn cứu cấp phải quăng những giây cáp dưới bánh xe phi cơ để giữ phi cơ lại đã làm cho một bánh xe phi cơ bị gãy. May mắn phi trưởng nhanh trí đã cho máy bay chạy trên những thảm cỏ và đất bên cạnh phi đạo. Bụng máy bay đã sụt sâu dưới đất nên máy bay mới dừng lại. Xe cứu hỏa, xe cứu thương bóp còi inh ỏi chạy tới giúp hành khách thoát ra khỏi máy bay gấp rút để tránh hỏa hoạn. Tôi và phi hành đoàn vẫn phải bình tĩnh để giúp đỡ hành khách ra khỏi máy bay và chúng tôi ra sau cùng. Cảnh tượng lúc đó không khác gì những cảnh phi cơ lâm nạn chiếu trên màn hình. Tất cả phi hành đoàn và phần lớn hành khách được an toàn, chỉ có mấy người bị thương nhẹ mà thôi.

Tôi cảm ơn Thượng Đế đã cho tôi thoát khỏi tai nạn này.

Tôi bước ra khỏi máy bay, mũ bóp đều mất, tóc tai bù xù và sau đó đã được máy bay của MỸ giúp đưa chúng tôi về Sài Gòn lại. Tuy nhiên cá nhân tôi chẳng thấy Air Việt Nam gửi chúng tôi đi nhà thương để kiểm tra sức khỏe. Thật thiếu sót.

Tôi thấy nghề làm tiếp viên hàng không cũng rất nguy hiểm. Tôi tự hỏi không biết có nên tiếp tục đi bay nữa hay không. Chưa kịp hoàn hồn thì hai ngày sau lại có giấy báo cần tôi đi bay gấp vì thiếu người. Tôi đi làm trở lại và tự an ủi và nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có số mệnh. Nhất là thực tế mưu sinh cần giúp đỡ cho gia đình và bản thân tôi đã thắng thế. Tôi đi bay trở lại cho tới khi lập gia đình với chồng tôi.

Người yêu của tôi yêu cầu sau khi làm đám cưới anh muốn tôi nghỉ bay vì không muốn vợ đi xa vắng nhà vì những chuyến bay ngoại quốc phải ngủ qua đêm. Tôi hoàn toàn đồng ý với anh vì tôi thấy gia đình hạnh phúc là quan trọng hơn tất cả. Mặc dù đi bay tôi có đồng lương khá cao.

Theo tôi khi đã yêu, kiếm được người yêu lý tưởng hợp với mình thì phải biết giữ lấy hạnh phúc dù phải hy sinh về vật chất.

Blaise Pascal đã nói “Hạnh phúc duy nhất trên đời là Yêu và được Yêu

Minh Thảo Elizabeth Hoàng

*****

THƯ CỦA BÀ Minh Thảo Elizabeth Hoàng
QUẢ PHỤ CỐ ĐẠI TÁ HOÀNG NGỌC LUNG
*
(In Loving Memory)


Lời Tác giả:

Thưa Quý Vị,

Thưa Quý Vị, Tôi muốn chia sẻ tới quý vị những ai đã biết nhà tôi và chưa biết về anh. Những niềm đau xót vợ mất chồng, con mắt bố của gia đình chúng tôi sẽ được xoa dịu rất nhiều nhờ ân tình của quý vị. Đâu đây vong linh nhà tôi chắc sẽ cảm động vẫn có người tưởng nhớ tới anh một quân nhân hết lòng phục vụ Tổ Quốc bằng Danh Dự và Trách Nhiệm.

Bà Quả Phụ Hoàng Ngọc Lung

Minh Thảo Elizabeth Hoàng

Anh Lung Yêu Quí,

Thấm thoát anh ra đi đã được năm năm, đã để lại biết bao sự thương nhớ của em và các con.

Em biết rằng luật tạo hóa có sinh có tử. Đời sống hôn nhân chẳng thể bền mãi mãi, rồi cũng phải đến lúc vĩnh biệt nhau.

Em rất hãnh diện đã đi được một bước đường dài 50 năm cùng anh. Con đường chúng ta đi không phải lúc nào, chỗ nào cũng đầy hoa thơm cỏ lạ. Anh và em đã trải qua nhiều chỗ gập ghềnh, chông gai. Nhưng chúng ta đã nắm tay nhau bước đi trong niềm tin tưởng tuyệt đối vào sự hướng dẫn bao dung của Thiên Chúa và niềm tin đó là kim chỉ nam của đoạn đường đã qua của chúng ta.

Mỗi ngày tuổi già như thủy triều dần dần dâng cao trên bãi cát và sức khỏe lão hoá cũng theo thời gian. Anh và em đã nương tựa vào nhau, quấn quýt bên nhau để tiếp tục cho chặng đường tiếp nối cho tới ngày anh lìa xa em và các con. Chúng ta đã cố gắng gìn giữ tình thương yêu nơi các con cái và hãnh diện các con của chúng ta rất hiếu thảo và thành tài trong xã hội.

Em làm sao có thể quên được những ngày chúng ta hạnh phúc bên nhau. Thuở ban đầu đã đưa chúng ta vào một chân trời hoa mộng, với những náo nức của những buổi hẹn hò. Anh đã chờ đợi em nơi cổng trường Gia Long với tà áo trắng, rồi sau đó là nơi góc đường Duy Tân khuôn cửa trường đại học Luật Khoa và cuối cùng là tà áo Thiên Thanh xanh da trời nơi các chuyến bay ở phi trường Tân Sơn Nhất và lãng mạn hơn ở dưới những hàng liễu xanh, bên dòng suối nước.

Thời gian tuyệt đẹp này bỗng nhiên bị giông tố của thời cuộc đã đưa chúng ta đi đến hôn nhân. Anh là một quân nhân với những âu lo về thế sự lúc đó nên anh muốn đi tìm một tia sáng chan hòa tình yêu như một linh dược để cho tinh thần của anh được bình thản hơn và khỏa bớt được những suy tư.

Em mãi mãi nhớ câu nói của anh “Anh đã tìm thấy vũ trụ của anh ở nơi em người anh yêu thương, để từ đó trở đi anh không còn phải đi khắp vũ trụ nữa để tìm kiếm người trong mộng”. Và anh đã ngâm câu thơ “Mắt em là một dòng sông, thuyền anh bơi lội trong dòng mắt em”. Em thật cảm động khi nghe những lời nói đầy chân tình của anh.

Em và các con rất hãnh diện về anh. Đối với gia đình, anh là một người chồng chung thủy luôn yêu quí săn sóc em. Đối với các con, anh là một người cha gương mẫu mà các con rất kính yêu. Đối với Đất Nước Tổ Quốc, anh đã mang tuổi thanh xuân của mình ra phục vụ quân đội suốt 24 năm trường với nỗ lực siêng năng, kiên trì hoạt động với hết khả năng của mình.

Anh là một cấp chỉ huy tài giỏi, trí thức, đức độ và nhân hậu do các sĩ quan làm việc dưới quyền của anh đã khen tặng. Đó là món quà tinh thần rất quí báu không thể mua được bằng tiền bạc, vật chất.

Anh đã được sự nể phục của các tướng tá Đồng Minh với những văn bằng và thư từ khen tặng. Đặc biệt anh cũng được sự kính trọng quí mến của thuộc cấp toàn ngành tình báo chiến trường Việt Nam.

Dù anh đã xa lìa em nhưng hình bóng anh và những kỷ niệm, những ngày hạnh phúc tràn trề bên nhau mãi mãi ngự trị trong tâm khảm của em.

Bây giờ mỗi khi về nhà thiếu bóng dáng anh, em cảm thấy trống vắng, cô đơn vô cùng và em đã thức trắng nhiều đêm. Em không còn thấy tiếng anh săn sóc hỏi han em mỗi khi em về nhà, em không còn nghe thấy tiếng chân anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ mỗi buổi sáng để tránh em thức giấc. Ôi biết bao kỷ niệm, mỗi lần hồi tưởng lại lòng em dào dạt thương nhớ anh vô cùng.

Dù sao chăng nữa em sẽ cố gắng can đảm sống nốt cuộc đời còn lại để săn sóc các con cháu của chúng ta.

Em xin anh hãy yên tâm thanh thản nơi miền Đất Hứa dưới sự che trở của Thiên Chúa.

Vong linh anh sẽ theo lá Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hoà mà yên lòng ra đi vì anh đã phục vụ tổ quốc bằng Danh Dự và Trách Nhiệm của một quân nhân.

Với gia đình, anh đã làm tròn bổn phận của một người chồng và người cha mà em và các con luôn thương yêu, kính phục.

Thương nhớ anh vô vàn,


Vợ anh,
Minh Thảo Elizabeth Hoàng.


Sau đây là một bài thơ bằng tiếng Anh cho người chồng quá cố của tôi.

I Thought of You Today
I thought of you with love today,
but that is nothing new.
I thought about you yesterday and days before that too.
I think of you in silence,
I often speak your name.
all I have are memories and your picture in a frame.
Your memory is my keepsake with which I’ll never part.
God has you in His keeping,
I have you in my heart

Tôi xin đính kèm mấy tấm hình của chúng tôi:

Đám cưới của chúng tôi chụp lúc trao nhẫn cho nhau

Chúng tôi chụp trước khi đưa nhà tôi ra phi trường đi Pháp năm 1968

Chúng tôi chụp tại Pháp khi nhà tôi đi dự Hội Đàm Ba Lê

Nhà tôi chụp tại Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH

Chúng tôi chụp tại Mỹ

*) Đại Tá Hoàng Ngọc Lung, nguyên là Trưởng Phòng II Bô TTM/QLVNCH.
Qua đời ngày 24 tháng 11 năm 2017 tại tiểu bang Fairfax,Virginia – Hoa Kỳ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *