thơ/nhạc Quế Dương- MY FATHER, SOLDIER AND POET – CHA TÔI, MỘT NGƯỜI LÍNH, MỘT NHÀ THƠ

(Quế Dương là con trai của nhà thơ Quan Dương)

MY FATHER, SOLDIER AND POET

by Que Duong

My father is a soldier and a poet—
a man of war, a maker of words.
His hands have written love into paper,
soft lines, gentle strokes—
the same hands that have gripped a sword,
lifted, struck.
His verses bloom like wildflowers,
but their roots tangle in blood.
Can a man carve beauty and still destroy it?
Can he cradle both the meadow and the flame?
I have never seen him cry.
Not when he lost his country
not when his firstborn faded into silence.
Did his grief spill into ink instead—
pressed between lines I will never understand?
He wields his words like a blade,
sharp, precise—
yet I wonder,
does he ever mistake one for the other?
He says there is honor in fighting for his country,
but I wonder—
where does honor go
when the battlefield is silent,
when the wind whispers through the empty fields,
when the pen is heavier than the blade?
And if a man never weeps,
where does the sorrow go?
Does it sink into the steel,
hollowing him from within?
Does it bleed into his words,
until even his poetry tastes of war?
And I wonder,
if I read his words long enough,
will I finally hear his sorrow?
Or was it never meant to be found…

————-

4T Trần Thị Thanh Tùng (cựu nữ sinh Nữ Trung Học Nha Trang) phổ nhạc. với tiếng hát của cháu gái, thế hệ thứ 3:

——

BA TÔI , MỘT NGƯỜI LÍNH , MỘT NHÀ THƠ

( Quan Dương dịch)

Ba của tôi là một người lính một nhà thơ
là người của chiến tranh tạo ra ngôn ngữ
Trên trang giấy những lời thơ tình tứ
êm ái nhẹ nhàng
Cũng bàn tay này từng cầm kiếm
chém, hiên ngang
Thơ của ông nở tràn như hoa dại
từng sợi rễ thấm len vào sợi máu
Người đàn ông với bức tranh khắc họa
Có thể nào tự ông hủy nó không
Có thể nào cánh đồng khô đứng cạnh ngọn lửa hồng ?
Tôi chưa bao giờ thấy ông rơi nước mắt
Kể cả lúc ông lìa xa tổ quốc
khi đứa con đầu lìa bỏ thế gian
Nỗi buồn ông dùng làm mực chen ngang
giữa dòng chữ lẽ nào tôi không hiểu ?
Như lưỡi kiếm chém thành lời ông nói
sắc bén, tinh anh
nhưng tôi tự hỏi
liệu có bao giờ ông hối tiếc hay không ?
Ba tự hào cầm súng giữ quê hương
đó là niềm vinh dự
tôi lại hỏi
vinh dự đâu rồi
khi chiến trường thinh lặng
khi gió thì thầm trên cánh đồng trống vắng
khi ngòi bút bén hơn lưỡi kiếm nặng lòng
Chưa bao giờ thấy nước mắt ba tuôn
nỗi buồn kia sẽ trôi về đâu tôi hỏi
Liệu nó có trở thành thép nguội
Ông đem vào chứa ở bên trong ?
Có máu chảy từ ngôn ngữ của ông
ngay cả lúc mùi chiến tranh nếm trải
Và tự hỏi
Nếu tôi đọc lời thơ ông chậm lại
liệu nỗi buồn kia tôi hiểu đủ tận cùng
Hay sẽ chẳng bao giờ hiểu hết ý nghĩa bên trong…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *