Bên Kia Sông
Bên kia sông – tre làng xơ xác lá
Mỗi chiều ngồi mẹ vá nỗi buồn hanh
Mỗi chiều ngồi mẹ vá nỗi buồn quanh
Lá úa lá xanh rụng thầm trên mái rạ
Đâu đứa con lang thang miền đất lạ
Đâu đứa con xuôi ngược nẽo quê nhà
Đâu đứa buông thuyền thủy mộ biển xa
Đứa lấp vội bên ven đường dốc núi
Bên kia sông – tắt nắng hoàng hôn tối
Mỗi đêm ngồi mẹ lần hạt lâm râm
Đốt nén hương tứ phía mẹ vái thầm
Sợi khói quẩn quanh mái đầu sương bạc
Ngọn sóng nào vỗ hoài trên bãi cát
Lòng mẹ đau theo sóng giạt biển đời
Lòng mẹ úa bầm sau giậu mùng tơi
Cơm áo cháo rau với trời cố quận
Bên kia sông – vẫn mảnh trời lận đận
Bếp cơm chiều mẹ thổi khói tro bay
Bếp cơm chiều soi khổ nhọc đắng cay
Bao năm chiến tranh bao ngày binh lửa
Hòa bình đến – bao lần đi qua cửa
Mặc mẹ ngồi thổi lửa khói tro bay
Bên kia sông nhật nguyệt đã vơi đầy
Quanh chân mẹ vẫn bùn lầy nước đọng
Quanh đời mẹ vẫn một hình một bóng
Khốn khó đói nghèo khổ cực bủa vây
Bếp cơm chiều mẹ thổi khói tro bay
Bao hệ lụy bấy nỗi niểm thao thức
Phan Thị Ngôn Ngữ