trang bạn hữu – thơ Cung Vĩnh Viễn

TIỄN NGƯỜI ĐI

Buổi chiều hôm ấy mưa tầm tã
cũng chẳng cầm em nán lại lâu
«vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách»
câu nói người xưa chẳng đúng đâu.

Em đi mưa gió không ngăn nổi
để lại đằng sau dĩ vãng sầu
bạn bè gặp gỡ đều như thể
né tránh dùm ta một nỗi đau.

Giữ thì giữ được tâm người ở
làm sao giữ nổi kẻ ra đi
ngóng hoài ở cuối chân mây vắng
thấp thỏm lòng ta được nỗi gì.

Em đi biển đã vang lời gọi
bến lạ bờ xa những dấu chân
lớp sóng thủy triều bôi xóa hết
em có tìm ra chính tự thân?

Sống trọn đời mình không phải dễ
để mà không phải thấy ăn năn
trong cuộc kiếm tìm vô vọng ấy
cái bóng nhiều khi lẫn cái hình.

Đã đổi thay rồi mỗi sát na
trời thì thăm thẳm đất bao la
chợt có hôm nào dừng chân lại
có xót cùng ta một nỗi nhà?

Đường vẫn xa hay đã thấy gần
hiểu thêm một chút nghĩa phù vân
quên đi câu vẫn thường ngâm ngợi
«sắc bất ba đào dị nịch nhân».

cung vĩnh viễn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *